Sang mùa


      Ảnh minh họa

 

          Cánh chim báo sang mùa

          Nắng hoai hoai cuối hạ

          Màu mây non lá mạ

          Gió trên cành hiu hiu

 

          Chừng như thu ngấp nghé

          Trong hương cốm đâu đây

          Khói lam chiều rất nhẹ

          Sông vừa vơi vừa đầy

 

          Phút giây chuyển sang mùa

           Nghe vô cùng huyền diệu

          Không thừa và không thiếu

          Tay thiên nhiên đặt bày

 

          Hạ tàn và thu tới

          Đi qua tà áo ai

          Đôi vạt dài thơ thới

          Chút nắng vàng vắt vai.

 

          Và tiếng đàn tri âm

          Nhẹ tênh như lá rơi

          Bay trong không gian xanh

          Gieo tứ thơ bất chợt

                       (Tạ Hữu Yên)

          Nhà thơ Tạ Hữu Yên (1927 – 2013) quê ở xã Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình. Ông nhập ngũ năm 1948 và bắt đầu viết ca dao, làm thơ, viết báo và xuất bản được 64 đầu sách với các thể loại; truyện, ký, sưu tầm và thơ (trong đó có 10 tập về Chủ tịch Hồ Chí Minh và tập Võ Nguyên Giáp vị Đại tướng văn võ song toàn được dư luận hoan nghênh).

          Đặc biệt ông có 168 bài thơ được phổ nhạc và đi cùng năm tháng như các bài “Đất nước”, “Đôi dép Bác Hồ”, “Cảm xúc tháng Mười”, “Từ bến Nhà Rồng”, “Cung đàn Huế”… Tiền viết sách và báo, ông tiết kiệm rồi gửi 40 triệu đồng về quê xây nhà thư viện làng Đông Hội, Minh An, Hoa Lư, Ninh Bình. Khi khánh thành ông gửi thêm sách và tạp chí trị giá 10 triệu đồng để tặng. Đặc biệt trong các bài thơ của ông, bài “Sang mùa” là một bài thơ hay, đư­ợc nhiều người ­ưa thích.

          Một năm có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Mùa Thu là phần thứ ba trong bốn phần của một chu trình thời tiết, nằm giữa cuối hạ và đầu đông… Như sau những thất thường giông bão và nắng hạ thiêu đốt, thời tiết lại sang thu hiền hoà, như vợ chồng sau cơn xích mích lại làm lành với nhau. Được tác giả mô tả: Nắng hoai hoai, mây màu lá mạ non, gió hiu hiu, khói trở màu lam, lũ nguồn đã ngớt, sông vừa vơi vừa đầy và thoang thoảng đâu đây có mùi hương cốm mới…

          Cũng giống như mùa xuân, mùa thu là bạn với mọi người như một sứ điệp, một thông điệp hoà bình. Ở đây, tác giả chỉ chọn hai nhân vật đại diện: Đó là một dáng hình kiều nữ vô danh, vô hình với vạt áo dài thơ thới, chút nắng vàng vắt vai, và một tiếng đàn tri kỷ buông giữa không gian xanh, nhẹ như một tiếng lá rơi, bất chợt gợi lên một thi tứ thu tứ, cũng gợi lên trong lòng người một đòi hỏi cần có nhau, cần có bạn bè tri kỷ…

          Trong kho tàng thơ Việt Nam viết về mùa Thu, có ba bài tuyệt cú, đó là: “Thu điếu” của Nguyễn Khuyến, theo thể Đường luật có những câu:

           “Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,

          Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.

          Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,

          Lá vàngtrước gió sẽ đưa vèo…”

          Bài “Tiếng thu” của Lưu Trọng Lư, có những câu:

          “… Em không nghe rừng thu.

          Lá thu kêu xào xạc,

          Con nai vàng ngơ ngác

          Đạp trên lá vàng khô”

          Và bài “Đây mùa thu tới” của Xuân Diệu, có những câu:

          “Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,

          Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;

          Đây mùa thu tới - mùa thu tới

          Với áo mơ phai dệt lá vàng…”

          Nhà thơ Tạ Hữu Yên của chúng ta hẳn có biết ba bài thơ Thu nói trên mà vẫn chủ động với cảm hứng và ngòi bút của mình, ra mắt bài thơ “Sang mùa”. Đây là bài thơ hay tả chân về mùa Thu.

                               Chớm thu 2006

                               Tô Bảo Minh